Nam Cung Phi Yến và tôi lập tức kinh hãi, tưởng chừng không dám tin vào tai mình nữa.

Nghịch chuyển thời gian và không gian rồi đưa mọi thứ trở về hai nghìn năm trước?

Sao tin này nghe có vẻ không đáng tin lắm? Nếu bảo đảo ngược thời gian và không gian, hắn ta muốn quay trở lại hai nghìn năm trước thì tôi còn tin được chứ muốn khiến tất cả trở lại hai nghìn năm trước thì nên hiểu thế nào đây?

Tất cả mọi thứ, bao gồm những gì, tất cả mọi thứ trên thế giới của hiện tại? Hay là tất cả liên quan đến hắn?

- Rốt cuộc hắn ta là ai?

Tôi kinh ngạc hỏi, nhưng Yến Thanh Tuyết lại không trả lời, bóng dáng đã bay đi, chạy đến Tam Thanh Cảnh.

Nam Cung Phi Yến kéo tay tôi một phát:

- Chúng ta cũng vào đi, bất kể hắn là ai, chúng ta nhất định phải ngăn cản hắn.

Hai chúng tôi khẩn trương bay đi. Đến trước cổng Tam Thanh Cảnh nhìn qua thấy cánh cổng dĩ nhiên đã mở rồi, chủ trì Phúc Duyên Trai cũng đã mất hút không thấy đâu.

Cánh cổng bằng đồng này, được mệnh danh là không ai có thể vào được vậy mà đã bị mở ra không một tiếng động, và ngay cả Liễu Vô Ngôn đang ẩn nấp ở đây cũng đã biến đâu mất.

Vừa nãy khối kỳ thạch bay ra chẳn hẳn là do Liễu Vô Ngôn làm rồi, vừa rồi nghe chủ trì Phúc Duyên Trai nói đến thứ gọi là Thiên Uẩn Thạch, hình như mới là vật trọng yếu để tu luyện Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Chúng tôi không ngần ngại bước vào Tam Thanh Cảnh, và khi đến quảng trường thì thấy chủ trì Phúc Duyên Trai đang chắp tay sau lưng đứng trước lò luyện bằng đồng. Liễu Vô Ngôn hơi lùi về một bước, đứng bên cạnh hắn ta. Mã Cửu thì ngồi trên đất, đối mặt với chủ trì Phúc Duyên Trai, hai tay luồn vào tay áo, trên mặt không có biểu cảm gì.

Yến Thanh Tuyết đứng bên lò luyện đồng. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn chủ trì Phúc Duyên Trai:

- Cho dù ngươi có lấy được Thiên Uẩn Thạch, cũng đừng hòng lấy Tử Uẩn Đan. Ta có thể phá hủy nó bất cứ lúc nào.

Chủ trì Phúc Duyên Trai đáp:

- Nguyên liệu luyện chế Tử Uẩn Đan, chúng ta đã thu thập cả ngàn năm mới đủ, lẽo nào nhẫn tâm hủy ư?

Yến Thanh Tuyết nở nụ cười buồn bã:

- Ngàn năm trời, đúng, ngươi nói đúng, đó là nguyên liệu mà ngươi và chị gái đã hao phí ngàn năm, bao lần vượt qua thâm sơn đại trạch, hải ngoại tiên sơn, gặp biết bao gian khổ mới xin được. Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến ta?

- Sao chuyện này lại không liên quan đến nàng được chứ? Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã nói, một khi Tử Uẩn Đan được luyện thành, chúng ta đã có thể cùng nhau….

- Ha ha, tốt hơn hết ngươi nên nói rõ, là chúng ta hay là ngươi cùng với Yến Tử Tô đó.

- Chúng ta, đương nhiên là cả ba người chúng ta. Hai người vốn là chị em, huống hồ bây giờ thế giới này đã ô uế vô cùng, khó mà tìm một nơi thanh tĩnh, nàng còn luyến tiếc cái gì nữa?

Chủ trì Phúc Duyên Trai đã cố gắng thuyết phục Yến Thanh Tuyết, nhưng bà ta lại đáp:

- Ngươi nói không sao. Thế giới này đúng thật là vô cùng bẩn thỉu, nhưng Thiên Hồ cốc vẫn giữ được nguyên trạng trong hàng nghìn năm qua, thế còn có có không tốt? Ta khuyên ngươi chớ tham vọng xa vời, cho dù ngươi cuối cùng cũng thành công thì đã sao, còn không phải làm giá y cho người ta à?

Cả hai người đều ăn miếng trả miếng, ngươi một câu ta một câu, giằng co ở đấy, chủ trì Phúc Duyên Trai chợt biến sắc nói:

- Với thủ đoạn của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giở trò trước mặt ta sao? Ta có lời khuyên nhủ ngươi chỉ để không quên ý nghĩ ban đầu, nếu ngươi đã khăng khăng một mực như vậy thì tránh ra.

Hắn bất thình lình giơ tay áo lên, làm ra vẻ phật ý với Yến Thanh Tuyết, nhưng Yến Thanh Tuyết vẫn một mực đứng trước lò luyện đồng, cười nhạo:

- Quả nhiên ngươi muốn ra tay với ta ư? Tôi biết trước đây ngươi chẳng qua chỉ muốn lừa gạt ta chỉ giúp ngươi luyện đan thôi. Bây giờ Tử Uẩn Đan sắp thành công rồi ngươi liền trở mặt. Nào, ta đứng ngay đây, cũng muốn xem xem đại tiên nhân ngươi đây cuối cùng có thủ đoạn gì, thẳng tay diệt cả ta với Tử Uẩn Đan, mọi chuyện xong xuôi, không ai còn nợ ai nữa!

Chủ trì Phúc Duyên Trai giờ phút này không thể nào xuất thủ, sắc mặt hắn tĩnh như nước, nói:

- Không ngờ cái kết thời gian hai ngàn năm vẫn là không thể khiến ngươi thông suốt. Giờ ta nói cho ngươi biết ta sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ngày hôm nay ta đoạt lấy Tử Uẩn Đan. Hơn nữa, ngươi cũng vĩnh viễn không cách nào tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ thực sự, bởi vì ngươi căn bản không hiểu và cũng sẽ không bao giờ hiểu những gì mà Tử Tô đã giác ngộ vào năm đó.

Lúc này chủ trì Phúc Duyên Trai khẽ thở dài thu lại tư thế, hai tay chắp đằng sau, trên mặt đầy vẻ thất vọng.

- Ngươi, ngươi đối với ta như thế, nói cái gì cũng dễ nghe, toàn là dối gạt ta, các người đều đáng chết, tại sao ta đã dùng thời gian dài đến thế để thay đổi bản thân, vậy mà ngươi vẫn không chịu nhìn thẳng ta một lần?

Người Yến Thanh Tuyết khẽ run lên, chủ trì Phúc Duyên Trai chậm rãi quay đầu, liếc nhìn bà ta rồi nói:

- Bởi vì trong tận xương tủy ngươi vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là Yến Thanh Tuyết ích kỷ tùy hứng, tâm địa lại xấu xa và độc ác. Ngươi mãi mãi sẽ không vươn đến vị trí của chị gái ngươi trong lòng ta.

Ngay khi lời hắn ta vừa dứt, hắn liền quay mặt đi không nhìn lấy Yến Thanh Tuyết một lần.

Yến Thanh Tuyết bất chợt đặt tay lên bếp đồng, cuồng loạn gào lên:

- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm chuyện này ư?

Bà ta chưa kịp dứt lời thì một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh bà ta, lắc đầu thở dài:

- Đương nhiên ta biết ngươi sẽ làm như thế này, cho nên ta sẽ không để cho ngươi thành công đâu.

Dĩ nhiên là một chủ trì Phúc Duyên Trai nữa xuất hiện, hắn đưa tay đặt lên vai Yến Thanh Tuyết, chỉ hơi ấn nhẹ, Yến Thanh Tuyết ngay lập tức héo rũ xuống đất, một ngụm trào ra khỏi miệng, trâm ngọc cài trên đầu liền tán loạn, quay đầu nhìn sang " chủ trì Phúc Duyên Trai" đó nói:

- Hóa thân ở bên ngoài, ngươi thật sự đã đạt tới cảnh giới Thiên-Nhân hợp nhất, ngươi, chẳng lẽ ngươi sắp, sắp...

Liễu Vô Ngôn ở bên cạnh lên tiếng:

- Ngươi nói đúng, Trai chủ chỉ còn một bước nữa là sắp bước vào cảnh giới Đại Viên Mãn, thăng lên Thiên giới, đứng vào hàng tiên rồi.

- Bước đó, bước đó là gì?

Yến Thanh Tuyết thở hổn hển, dường như bà ta bị thương không nhẹ, tóc tai rũ rượi không cam lòng kêu lên.

- Bước đó...

Liễu Vô Ngôn quay nhìn sang chủ trì Phúc Duyên Trai, thở dài:

- Bước đó, tất nhiên là mối quan tâm cuối cùng trong lòng ngài cùng mối hận cả ngàn đời.

- Cho nên, ngày hôm nay ta phải có được Tử Uẩn Đan để hoàn thành tâm nguyện đó. A Tuyết, ta đã từng nói với ngươi, ta muốn mang mọi thứ trở lại như xưa, để thế giới tràn ngập niềm vui và hòa bình, không còn thiên tai và chiến tranh loạn lạc, nhưng nếu thực hiện được ước nguyện này thì dù ai có năng lực thế nào cũng không thể nào làm được. Chỉ có một người, tài thao lược của người đó vĩ đại vô song, tầm nhìn hai ngàn năm, không kẻ nào sánh bằng. Mới là người có khả năng thực hiện tốt nhất trên đời. Người được chọn duy nhất.

Yến Thanh Tuyết đáp:

- Ngươi, lẽ nào ngươi đang nói về hắn? Ha ha ha...

Bà ta đột nhiên bật cười và chỉ vào chủ trì Phúc Duyên Trai:

- Kẻ đó tàn bạo quái đản, giết người không kể siết, suốt ngày mơ mộng về trường sinh bất tử, ngày tháng êm đẹp đều đã bị hắn chôn vùi. Vậy mà ngươi lại muốn phí thác tâm nguyện này lên hắn ta. Đúng thật là nực cười. Hơn nữa, cho dù hắn có thể sống lại, thiên hạ này sớm đã thay đổi, sớm đã thay đổi, dù là hắn thì có thể làm được gì hả?

Chủ trì Phúc Duyên Trai khẽ mỉm cười:

- Người mà ngươi đang nói đến là của hai nghìn năm trước, mà những gì ngươi nói đến chỉ là một mặt của ông ta. Ta lại không nghĩ vậy, ít nhất, trong cảm nhận của ta, hắn mãi mãi là một vị hoàng đế của Trung Hoa này, công lao của ông sẽ không ai có thể thay thế được. Huống chi, khi ta giúp Tử Tô hoàn thành tâm nguyện, nàng nhất định sẽ trợ giúp người đó, bằng sức mạnh của Tử Tô, sức mạnh của người đó chắc chắn đủ để xây dựng một đế chế vĩ đại theo lý tưởng của ta. Chỉ khi đó, ta mới có thể ra đi mà không hối tiếc.

Nam Cung Phi Yến và tôi ở một bên theo dõi được mọi thứ cho đến khi chủ trì Phúc Duyên Trai nói những lời này, cuối cùng tôi cũng hiểu hắn đang nói về ai và cũng hiểu được chuyện hắn sắp làm, từ đầu cái gọi là thay đổi đất trời của hắn chính là phục sinh vị hoàng đế đã chết hơn hai nghìn năm kia, Thủy Hoàng đại đế thành lập đế quốc Đại Tần công lao ngàn đời bất tử bất diệt!

Nhưng rõ ràng điều này là trái với đạo trời, chủ trì Phúc Duyên Trai này bị điên rồi hay sao?

Hắn từ từ lấy khối Thiên Uẩn Thạch ra và cầm nó trong tay, ánh mắt toát lên tia kì dị.

- Năm đó, ta nghe thấy tiếng khóc của Tử Tô, lúc chạy vào cung thì ngươi đã buông tay từ biệt cõi đời. Ta còn tưởng rằng chỉ cần ngươi chết đi, ta sẽ có thể vĩnh viễn được bên cạnh Tử Tô, nhưng ta lại không biết rằng trong những năm ta rời đi, Tử Tô không biết thế nào đã yêu ngươi, tim ta như dao cắt. Nhưng lúc ấy ta đang mộng tưởng chỉ cần thời gian trôi qua đủ lâu thì tự nhiên Tử Tô sẽ quên được ngươi, vì suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một người phàm tục, cái gì Tổ Long giáng thế, cái gì Thần thánh lâm phàm toàn là lừa bịp con ngươi mà thôi. Nhưng điều mà ta không bao giờ ngờ tới là Tử Tô đã nói rằng trước khi ngươi chết vẫn luôn miệng nhắc đến trường sinh bất tử, chị ấy bảo chị sẽ tìm thấy thuốc trường sinh bất tử cho ngươi. Dù có trải qua hàng ngàn năm cũng phải gọi ngươi trở về.

Hắn thì thầm với Thiên Uẩn Thạch rồi nói tiếp:

- Hiện tại, thuốc trường sinh bất tử chỉ còn bước cuối cùng là thành công. Vốn dĩ chỉ cần nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhưng đáng tiếc lại bị Yến Thanh Tuyết đó phá hoại. Ta biết, giọt nước mắt duy nhất của Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị Tử Tô phong ấn trong khối đá này cùng với linh hồn của nàng. Dù ta muôn vạn không muốn, muôn lần không cam tâm nhưng ta không muốn khiến Tử Tô thất vọng đau lòng nên quyết định giúp ngươi. Vả lại cách trở hai ngàn năm, ta không thể không thừa nhận rằng nàng mới là đệ nhất đế vương trong lòng ta, hồi đó ta ích kỷ, hẹp hòi, nếu có thể đi trở lại cung điện sớm hơn thì có lẽ thế giới này đã là một bộ dạng khác rồi.

Hắn cúi đầu lẩm bẩm, trong lòng ta chợt chấn động dữ dội, chẳng lẽ linh hồn của người đó thật sự đang ở trong Thiên Uẩn Thạch này hả?

Ngay khi chủ trì Phúc Duyên Trai dứt lời, thì một đám chùm sáng màu vàng nhàn nhạt bỗng bộc phát từ Thiên Uẩn Thạch, nó dần dần bay lên không và bay về phía lò luyện đồng...

 

0.20205 sec| 2431.109 kb